g Radio -
Hóa ra người ta có thể biết bản thân yêu một người như thế nào bằng một cách mà họ không bao giờ muốn… đó là khi họ đánh mất người đó. Đ
ể có yêu một ai đó không hẳn là khó, nhưng để yêu một ai đó mỗi ngày mới chính là việc khó nhất trong suốt cuộc đời này.
Quán trang trí bằng giàn đèn lồng dịu nhẹ trên trần. Những tấm vách gỗ treo đầy các khung hình và ảnh. Đường phố chụp từ trên cao, những cánh hoa dại, những bóng người. Hình như chủ quán đã tự tay chụp ảnh vì tôi nhận thấy góc nhìn rất cá nhân trong từng khung hình. Lạ một điều là không gian trong các bức hình đó đều là về mưa. Thành phố ẩn hiện sau màn mưa, những cánh hoa đọng nước tươi mát, có người vội vàng tránh mưa lại có người thong thả để nước thấm ướt cả vai. Những bức ảnh về mưa đa dạng cả sắc thái và cảm xúc.
Bản nhạc không lời như một lựa chọn hoàn hảo riêng cho không gian này, từng nốt nhạc, từng giai điệu tràn vào cả mọi góc nhỏ trong quán. Bỗng tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi tìm một góc ngồi bên cửa kính. Lướt qua menu, tôi dừng lại tại cái tên quán: Đợi Mưa. Tôi bật cười vì nhận ra một điều thú vị.
Ngày xưa tôi rất hay ghé ngang con đường này. Sau này thỉnh thoảng tôi vẫn ghé, nhưng chưa bao giờ để ý có quán cà phê nhỏ bên đường. Chắc đây không phải là quán cà phê dành cho tôi vì tôi sẽ không đợi mưa… Tôi không mong chờ nó. Tôi chỉ là một vị khách vô tình ghé ngang chốn này để trú mưa thôi. Tôi không thích mưa cho lắm dẫu những kỷ niệm một thời đẹp nhất của tôi đều gắn liền với những ngày mưa…
Lớp buổi tối tan học khá muộn. Đã vậy trời lại còn mưa to. Những ngọn đén đường trên cao nhuộm vàng cả màn mưa tạo nên một sắc buồn ảm đạm. Tôi đứng chờ mãi chẳng thấy cơn mưa có dấu hiệu nhỏ lại đành uể oải khoác áo mưa rồi dắt xe đi về. Chạy được một lúc, tôi chợt để ý có bóng một cô gái đang khập khiễng dắt chiếc xe máy sát lề. Có vẻ như xe của em không nổ máy, chân em thì bị sao đó, và em thì không có áo mưa. Tôi chạy chậm lại sát bên em rồi gọi: “Em gì ơi!” Em quay lại nhìn tôi. Tôi nhận ra cô bé… Khuôn mặt em có vẻ sợ hãi, mắt em hoe đỏ, tôi đoán là em đang khóc.
Em nhìn tôi phì cười, nước mắt đọng trên mi nhíu lại rồi rớt ra mất. Tôi đề nghị em lên chạy xe mình chầm chậm bên cạnh, để tôi dắt xe em về. Em có vẻ lưỡng lự nhưng rồi cũng chịu ngoan ngoãn vâng lời.
Thú thật tôi không thích trời mưa, lại càng không thích mắc mưa. Thế nhưng nhìn em mặt lấm lem tội thế, tôi không nỡ bỏ em lại một mình. Có tôi đi bên cạnh em an tâm hẳn ra.
Thật ra làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên đến thế. Em đâu biết sau lần đầu tiên gặp em, tôi đã mất ngủ cả đêm. Em đâu biết tôi đã âm thầm quan sát em suốt từ ngày đầu em vào học đến giờ. Ngay cả đăng ký lớp học thêm tiếng Anh này cũng là tôi muốn được gặp em nhiều hơn. (Mà xui làm sao khi lớp của em đã đầy rồi nên tôi đành ngậm ngùi chuyển lớp và chỉ biết len lén ngắm nhìn em qua ban công mỗi tối 3-5-7 thế thôi!)
Chỉ có duy nhất một chuyện là ngẫu nhiên thật sự chính là buổi tối hôm ấy, tôi dắt xe em còn em chạy xe tôi, cả hai dầm mưa và đi bên nhau trên con đường vắng. Chúng tôi nói chuyện luyên thuyên như đã thân nhau rất lâu. Tôi không thấy lạnh và cũng chẳng thấy mệt gì. Tiếng cười của hai chúng tôi giòn tan trong cơn mưa…
Em vô tư cầm que kem lên rồi nhắm mắt lại cắn một miếng thật to. Kem tràn cả lên hai bên mép. Nhìn em vừa nhai vừa cười tít cả mắt, tôi vừa giận lại vừa tức cười. Tôi xoay người em lại rồi dùng tay chùi nhẹ kem dính trên má em. Em ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn tôi.
Tôi nắm lấy tay em rồi nói: “Trời mưa lạnh đưa tay đây anh nắm. Mà anh nắm tay rồi là không buông đâu nha. Có hết mưa cũng không buông.” Em đặt bàn tay nhỏ nằm yên trong lòng bàn tay tôi. Mưa rơi trên mái hiên chỗ hai chúng tôi đứng nghe cứ tí tách reo vui…
Ngày tôi làm lễ tốt nghiệp, em tặng cho tôi một chiếc đồng hồ rất sang trọng. Tôi không biết em phải để dành bao nhiêu mới đủ tiền mua nó. Em nói đi làm cần phải chuẩn bị chu đáo thì người ta mới tuyển dụng mình. Sau buổi lễ, tôi và em cùng ra khu ngoại ô sát bên mé sông hóng mát. Những năm tháng yêu nhau thời sinh viên của hai đứa cũng gắn liền nơi đây. Mới đó mà chúng tôi đã yêu nhau hơn ba năm. Thời sinh viên của tôi đã kết thúc. Một trang mới của cuộc đời lại sắp bắt đầu.
- Anh đang nghĩ từ ngày mai sẽ phải tích cực đi kiếm việc làm…
- Anh siêng quá, hôm nay mới tốt nghiệp thì mai đã muốn đi làm rồi à?
- Ừ, anh muốn kiếm việc sớm, đi làm sớm, để dành tiền… để tụi mình còn về ở chung.
- Ơ, anh hay quá ha, ai thèm ở chung với anh.
- Em không ở chung với anh thì … ai chở em đi ăn kem khi trời mưa hả?
Sau lần đó chúng tôi vẫn giữ liên hệ. Nhưng mối quan hệ của cả hai ngày càng trở nên rời rạc. Những cuộc nói chuyện ngày càng trở nên lạnh nhạt. Thời gian chúng tôi dành cho nhau chỉ còn là thỉnh thoảng một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe. Một hôm em nhắn rằng sẽ không lên thành phố nữa. Em cần ở lại để chăm sóc em trai. Tôi định trả lời em, nhưng thựa sự không biết sẽ nhắn gì. Em nhắn thêm một tin nữa: “Có lẽ chuyện chúng mình nên dừng lại thôi anh. Em và anh đều mêt rồi.” Tôi thẫn thờ buông điện thoại. Chuyện của chúng tôi thật sự đã kết thúc.
Khoảng trống im lặng giữa cả hai đã rất lớn rồi, nó bao quanh cả hai người mà không ai có thể phá tan được. Nó đã bắt đầu xuất hiện từ ngày đầu tiên khi tôi ra trường, khi cuộc sống tôi bắt đầu thay đổi. Rồi nó lẳng lặng đẩy chúng tôi xa rất nhanh khi gia đình em gặp chuyện, khi mà cả hai chúng tôi không còn cơ hội bên nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn mà cả hai gặp phải. Chúng tôi yêu nhau từ thuở còn là những đứa sinh viên tuổi trẻ và ngây dại, tình cảm ấy rất đẹp và trong sáng vô cùng. Khi những biến cố lớn ập đến, tôi mới nhận ra sợi dây kết nối tình cảm của chúng tôi mỏng manh và yếu ớt dường nào, để khi nó đứt đi mà tôi không cách nào nối lại.
Ngày tôi và em quen nhau là một ngày mưa. Ngày chúng tôi chia tay nhau, trời không mưa. Nhưng mỗi khi trời mưa tôi lại nhớ đến em. Nỗi nhớ ấy kéo dài đằng đẵng và trở đi trở lại cứ như con tim tôi đã ướt quá lâu vào những ngày mưa, để giờ đây mỗi khi trời đổ mưa nó lại trở lạnh và đau nhói. Tôi cứ ngỡ là tình cảm của chúng tôi không sâu đậm. Tôi cứ tưởng tình đầu cũng chỉ là một giấc mơ đẹp, người ta có thể mơ về nó rồi đến lúc tỉnh, lại có thể quên nó đi sau một đêm dài. Tôi đã sai.
Mỗi khi trời mưa lại nhắc tôi nhớ đến bàn tay lạnh ngắt của em hay nằm gọn trong bàn tay tôi. Mưa nhắc tôi về những nụ hôn ướt mà ấm áp. Mưa nhắc tôi nụ cười em giòn tan đến như thế nào. Mưa lấp đầy vào nỗi nhớ của tôi bằng những trống vắng ngậm ngùi trong tim mình.
Hóa ra người ta có thể biết bản thân yêu một người như thế nào bằng một cách mà họ không bao giờ muốn… đó là khi họ đánh mất người đó.
Chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau. Dẫu tôi rất nhớ em, nhưng thời điểm đó tôi không đủ bản lĩnh để quay lại đối mặt với em. Tôi không đủ khả năng để cùng em vượt qua quá nhiều khoảng cách và thử thách như thế.
Theo sự trưởng thành cùng với thời gian, tôi cũng có trải qua thêm vài cuộc tình. Khi ấy tôi mới hiểu để có yêu một ai đó không hẳn là khó, nhưng để yêu một ai đó mỗi ngày mới chính là việc khó nhất trong suốt cuộc đời này. Những mối tình ấy rồi cũng chẳng tới đâu. Chỉ còn có em vẫn như một câu hỏi không lời đáp treo mãi trong lòng tôi…
Những suy nghĩ miên man đưa tôi về rất nhiều hồi ức. Trời ngoài kia mưa vẫn còn khá to. Tôi xoa hai tay vào nhau rồi cầm ly trà nóng bốc hơi của cô bé phục vụ vừa mới mang ra. Quán khá vắng, trừ vài người khách đã ngồi sẵn thì chỉ có mình tôi vào với mục đích trú mưa từ nãy đến giờ. Tôi bắt chuyện với cô bé phục vụ:
- Dạ, gần một năm rồi anh.
- Em có biết sao quán lại đặt tên là Đợi Mưa không?
- Dạ cái tên này là chị chủ quán đặt. Em cũng không rõ ý nghĩa của nó là gì. Em chỉ biết là chị rất thích đặt những phong cách riêng của mình vào mọi thứ trong quán. Từ tên quán, phong cách âm nhạc, đến nước uống, trang phục nhân viên. Ngay cả những bức ảnh trên tường anh thấy, cũng là chính chị tự chụp và trang trí.
- Thế cô chủ quán có trẻ không? – Tôi đứng dậy di chuyển để cơ thể đã thấm ướt nãy giờ bớt lạnh.
- Dạ, cũng trẻ ạ.
Tôi nhìn thấy một bóng xe đang tấp vào quán. Người đó cởi áo mưa ra, rồi đến nón bảo hiểm. Phải em rồi, chính là em. Em định bước vào quán thì chợt đứng sững lại khi nhìn thấy tôi. Đôi mắt ấy vẫn chứa đầy những thân thương ngày nào. Em mỉm cười nhìn tôi.
Em cứ đứng đó và nhìn tôi cười. Em chẳng nói gì cả. Tôi phát hiện ra mình thật ngốc và định mở cửa để em vào quán thay vì cứ đứng đây để nước mưa văng ướt cả hai nãy giờ. Nhưng em kéo tay tôi lại: “Anh, mình đứng ngoài đây một chút được không?”
Rồi chúng tôi đứng ngoài hiên quán ngắm mưa rơi. Em kể cho tôi nghe về cuộc sống của mình sau khi chúng tôi chia tay. Những khó khăn và vất vả cũng đi qua. Em đã gắng gượng để sống thật tốt và luôn cảm thấy tự hào vì điều đó. Em nói trong suốt những năm tháng ấy, chỉ có một điều làm em hối hận duy nhất. Em nhìn tôi và im lặng, tôi nhìn thấy chính mình trong đó.
Đột nhiên em thì thầm rất nhỏ: “Em đã đợi cơn mưa này từ lâu lắm rồi…” Lấy hết dũng khí của mình, bàn tay tôi run run nắm lấy bàn tay em. Tôi siết chặt và siết chặt. Tôi sẽ không buông tay một lần nào nữa, dẫu em có buông tay ra thì tôi vẫn sẽ tiếp tục nắm lấy.